Thực ra sẽ cảm thấy tội lỗi với chính bản thân nếu không viết vài dòng cho ENDGAME hay chính xác là cho mình.
Theo dõi cả một chặng đường dài 21 phim thì chắc không chỉ có mỗi mình mà rất nhiều bạn khác cũng đã đam mê như thế. Sau bao nhiêu những câu chuyện, bao nhiêu những sóng gió thì đây là ĐẠI KẾT CỤC.
Không quá khi nói rằng đây là một bộ phim cực kỳ xứng đáng và hơn cả mong đợi đối với vai trò của nó. Sau khi xem 4 hồi, mình và khán giả đã được trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Với các sự kiện và tuyến nhân vật được xây dựng và phát triển hoàn toàn phù hợp với tổng thể MCU, bộ phim đã làm quá tốt việc chiều lòng các fan như mình.
Hồi 1 có vẻ hơi u ám, nó chưa đi vào vấn đề chính mà chỉ đơn giản là miêu tả hậu quả của IW. Phim đã tạo ra không gian trầm buồn rồi dần nâng tiết tấu lên ở hồi 2.
Ở hồi 2 này, không như một số bài review mình xem, mình lại có một cảm nhận khác. Ở hồi này, mình có cảm giác rời rạc và không liên kết được các nhân vật với nhau. Lí do chủ quan đó chắc là vì sự chia nhóm hành động ở các chiều thời gian khác nhau. Mỗi sự kiện diễn ra rồi chuyển cảnh sang một nhóm nào đó khác làm mình hơi tụt cảm xúc một chút. Nó như kiểu tác dụng của quán tính vậy. Khi mà mình cứ đang đi thẳng theo hành trình một nhóm thì đột ngột bị quẹo sang 1 sự kiện của nhóm khác trong khi tâm trí của mình vẫn còn ở nhóm trước. Dù vậy, ở hồi 2 mình đã cười khá nhiều nên những phân đoạn như Thor gặp lại mẹ hay Black Widow chết mình không kịp trùng lại để cảm thấy đủ xúc động. Nói thêm về cái chết của Black Widow, mình cảm thấy khá hối tiếc vì không được thấy chị có thời lượng dài hơn, xứng đáng với vị thế đã xây dựng được ở các phim trước, không còn được những màn chiến đấu quyết liệt của chị nữa. Tuy biết rằng cái chết đó là cần thiết và chuyện là dĩ nhiên phải thế, biết là khi đi đến Vomir Black Widow nhất định chết (vì nhân vật đã được xây dựng nhân văn đến đỉnh điểm, và Barton còn có một gia đình riêng, Nat chỉ có lẽ sống là với Avengers) nhưng mình cũng chưa thể khóc được. Có lẽ là vì biết trước nên đón nhận dễ dàng hơn. Và hơn nữa ở đoạn sau khi tất cả quay về đáng lẽ ra là ta phải thấy xúc động với di sản mà Nat để lại, là tập hợp Avengers nhưng lúc đó phim chưa đủ trầm lắng để mình mặc niệm lại mà chỉ là các thành viên to tiếng để né tránh nỗi đau đó. Điều này làm mình thấy buồn nhiều hơn cho Black Widow.
Sau đó là hồi 3, là cuộc chiến. Mình vốn không phải fan của các thể loại hành động nên không để ý kĩ lắm. Mình chỉ nhận xét chung là các kỹ xảo âm thanh đều vô cùng hoành tráng, được trau truốt rất cẩn thận tỉ mỉ. Mình không ohhhhh lên khi các cổng không gian do các phù thủy mở ra dẫn theo cả một đại binh đoàn to lớn. Bởi mình biết chỉ đơn giản là Dr. sẽ làm thế. Đó là hiển nhiên. Vậy nên mình không bị thu hút bởi các cảnh chiến đấu lắm. Cho đến tận khi Iron Man chết.
Không biết có thể coi đó là hồi 4 không nhưng với mình, tất cả những gì từ sau cái chết của Tony là vô cùng xúc động và quan trọng nên có lẽ với mình đó là một hồi riêng. Mình đã khóc kha khá. Không phải lúc Potts nói Tony nghỉ ngơi, không phải lúc Peter liên tục xin lỗi, không phải là lúc máy chiếu lại hình ảnh quay sẵn của anh, mà là lúc trên vòng hoa viết chứng nhận Tony có một trái tim. Nhìn lại quá trình phát triển từ ngày còn Iron Man 1, Tony bất cần là thế, không bao giờ suy nghĩ cho ai khác ngoài mình. Vậy mà đi đến được hành động hi sinh bản thân cứu cả tỷ người, đó là quá trình đi từ phàm nhân đến anh hùng vĩ đại. Rồi cả phân cảnh tất cả bạn bè mặc đồ đen đưa tang, mình lại càng xúc động trước di sản Tony để lại, một tấm gương, một người bạn, người cha, người cộng sự đã đồng hành và giúp đỡ. Và mình đã không thể kìm được nước mắt trước cảnh Happy hỏi Morgan có ăn Burger cheese không. Đó là câu hỏi trực tiếp của Tony xuất hiện cùng con gái ở đầu phim, nó như tiếng chuông đột ngột vang lên trong tiềm thức của mình và mình đã bật khóc ngay lập tức. Còn lại, với phân cảnh của Cap nhảy với Carter, mình cảm thấy thực sự hạnh phúc và thỏa mãn đến rơi cả nước mắt. Cuối cùng Cap cũng thay đổi và suy nghĩ cho hạnh phúc bản thân của mình, ích kỷ nhưng đầy con người chứ không phải gồng mình lên làm đấng cứu thế.
Đến tận đoạn credit cuối phim cũng làm mình khóc không ngừng nổi, mình được nhìn lại tất cả câu chuyện, hành trình của các Avengers từ đầu đến nay. Cả một chặng đường rất rất dài được tổng kết lại. Các nhân vật sẽ là những huyền thoại điện ảnh. Cho đến tận tiếng búa đập để rèn kim loại của cuối phim vẫn lấy được nước mắt của mình, âm thanh quen thuộc đó thay cho tiếng đại bác trong lễ quốc tang, thay cho tiếng chuông nhà thờ tiễn đưa linh hồn đã khuất, âm thanh ấy sẽ vang vọng mãi mãi như câu chuyện về một huyền thoại sẽ không bao giờ chết.
ENDGAME là một trải nghiệm điện ảnh tuyệt vời nhất của mình từ trước đến giờ. Và chắc chắn trong một thời gian khá dài nữa, mình vẫn sẽ bồi hồi sao xuyến vì dư âm bộ phim để lại. Đó vừa là sự thỏa mãn, vừa là sự tiếc nuối cho đỉnh cao hoàng kim xủa MCU.
I LOVE YOU 3000!!!

P/s: riêng rạp còn kha khá thứ vui vẻ hơn muốn nói nhưng chắc để post sau vậy! ))

Bình loạn

Tuấn PhạmCá nhân thấy kỹ xảo tệ kinh khủng tệ, chắc tiền budget đem làm quảng cáo hết nên nhìn mấy khúc góc cao cứ ngỡ phim 90s, cận cạnh thì còn dc.
Page Review Phim Có TâmBạn ko fải fan Mar mà xem vẫn hiểu thì thật lạ!
Mình dám cá rằng, ko xem ít nhất chục tập trong Mar thì chả hiểu gì, từ đó có thể sẽ thấy mọi thứ chưa hợp lý.

Chính vì ko xem hết, nên mình ko mạnh viết review cho AEG mà chỉ dám hỏi những vấn đề ngoài rìa nội dung.

Cơ mà, IW vẫn tuyệt hơn vì mọi thứ đều là Mar, qua EG thì ko còn nữa, sạn nhiều.
Trần Xuân MaiMình thấy End Game hay!

Thác loạn

Thực ra sẽ cảm thấy tội lỗi với chính bản thân nếu không viết vài dòng cho ENDGAME hay chính xác là cho mình.
Theo dõi cả một chặng đường dài 21 phim thì chắc không chỉ có mỗi mình mà rất nhiều bạn khác cũng đã đam mê như thế. Sau bao nhiêu những câu chuyện, bao nhiêu những sóng gió thì đây là ĐẠI KẾT CỤC.
Không quá khi nói rằng đây là một bộ phim cực kỳ xứng đáng và hơn cả mong đợi đối với vai trò của nó. Sau khi xem 4 hồi, mình và khán giả đã được trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Với các sự kiện và tuyến nhân vật được xây dựng và phát triển hoàn toàn phù hợp với tổng thể MCU, bộ phim đã làm quá tốt việc chiều lòng các fan như mình.
Hồi 1 có vẻ hơi u ám, nó chưa đi vào vấn đề chính mà chỉ đơn giản là miêu tả hậu quả của IW. Phim đã tạo ra không gian trầm buồn rồi dần nâng tiết tấu lên ở hồi 2.
Ở hồi 2 này, không như một số bài review mình xem, mình lại có một cảm nhận khác. Ở hồi này, mình có cảm giác rời rạc và không liên kết được các nhân vật với nhau. Lí do chủ quan đó chắc là vì sự chia nhóm hành động ở các chiều thời gian khác nhau. Mỗi sự kiện diễn ra rồi chuyển cảnh sang một nhóm nào đó khác làm mình hơi tụt cảm xúc một chút. Nó như kiểu tác dụng của quán tính vậy. Khi mà mình cứ đang đi thẳng theo hành trình một nhóm thì đột ngột bị quẹo sang 1 sự kiện của nhóm khác trong khi tâm trí của mình vẫn còn ở nhóm trước. Dù vậy, ở hồi 2 mình đã cười khá nhiều nên những phân đoạn như Thor gặp lại mẹ hay Black Widow chết mình không kịp trùng lại để cảm thấy đủ xúc động. Nói thêm về cái chết của Black Widow, mình cảm thấy khá hối tiếc vì không được thấy chị có thời lượng dài hơn, xứng đáng với vị thế đã xây dựng được ở các phim trước, không còn được những màn chiến đấu quyết liệt của chị nữa. Tuy biết rằng cái chết đó là cần thiết và chuyện là dĩ nhiên phải thế, biết là khi đi đến Vomir Black Widow nhất định chết (vì nhân vật đã được xây dựng nhân văn đến đỉnh điểm, và Barton còn có một gia đình riêng, Nat chỉ có lẽ sống là với Avengers) nhưng mình cũng chưa thể khóc được. Có lẽ là vì biết trước nên đón nhận dễ dàng hơn. Và hơn nữa ở đoạn sau khi tất cả quay về đáng lẽ ra là ta phải thấy xúc động với di sản mà Nat để lại, là tập hợp Avengers nhưng lúc đó phim chưa đủ trầm lắng để mình mặc niệm lại mà chỉ là các thành viên to tiếng để né tránh nỗi đau đó. Điều này làm mình thấy buồn nhiều hơn cho Black Widow.
Sau đó là hồi 3, là cuộc chiến. Mình vốn không phải fan của các thể loại hành động nên không để ý kĩ lắm. Mình chỉ nhận xét chung là các kỹ xảo âm thanh đều vô cùng hoành tráng, được trau truốt rất cẩn thận tỉ mỉ. Mình không ohhhhh lên khi các cổng không gian do các phù thủy mở ra dẫn theo cả một đại binh đoàn to lớn. Bởi mình biết chỉ đơn giản là Dr. sẽ làm thế. Đó là hiển nhiên. Vậy nên mình không bị thu hút bởi các cảnh chiến đấu lắm. Cho đến tận khi Iron Man chết.
Không biết có thể coi đó là hồi 4 không nhưng với mình, tất cả những gì từ sau cái chết của Tony là vô cùng xúc động và quan trọng nên có lẽ với mình đó là một hồi riêng. Mình đã khóc kha khá. Không phải lúc Potts nói Tony nghỉ ngơi, không phải lúc Peter liên tục xin lỗi, không phải là lúc máy chiếu lại hình ảnh quay sẵn của anh, mà là lúc trên vòng hoa viết chứng nhận Tony có một trái tim. Nhìn lại quá trình phát triển từ ngày còn Iron Man 1, Tony bất cần là thế, không bao giờ suy nghĩ cho ai khác ngoài mình. Vậy mà đi đến được hành động hi sinh bản thân cứu cả tỷ người, đó là quá trình đi từ phàm nhân đến anh hùng vĩ đại. Rồi cả phân cảnh tất cả bạn bè mặc đồ đen đưa tang, mình lại càng xúc động trước di sản Tony để lại, một tấm gương, một người bạn, người cha, người cộng sự đã đồng hành và giúp đỡ. Và mình đã không thể kìm được nước mắt trước cảnh Happy hỏi Morgan có ăn Burger cheese không. Đó là câu hỏi trực tiếp của Tony xuất hiện cùng con gái ở đầu phim, nó như tiếng chuông đột ngột vang lên trong tiềm thức của mình và mình đã bật khóc ngay lập tức. Còn lại, với phân cảnh của Cap nhảy với Carter, mình cảm thấy thực sự hạnh phúc và thỏa mãn đến rơi cả nước mắt. Cuối cùng Cap cũng thay đổi và suy nghĩ cho hạnh phúc bản thân của mình, ích kỷ nhưng đầy con người chứ không phải gồng mình lên làm đấng cứu thế.
Đến tận đoạn credit cuối phim cũng làm mình khóc không ngừng nổi, mình được nhìn lại tất cả câu chuyện, hành trình của các Avengers từ đầu đến nay. Cả một chặng đường rất rất dài được tổng kết lại. Các nhân vật sẽ là những huyền thoại điện ảnh. Cho đến tận tiếng búa đập để rèn kim loại của cuối phim vẫn lấy được nước mắt của mình, âm thanh quen thuộc đó thay cho tiếng đại bác trong lễ quốc tang, thay cho tiếng chuông nhà thờ tiễn đưa linh hồn đã khuất, âm thanh ấy sẽ vang vọng mãi mãi như câu chuyện về một huyền thoại sẽ không bao giờ chết.
ENDGAME là một trải nghiệm điện ảnh tuyệt vời nhất của mình từ trước đến giờ. Và chắc chắn trong một thời gian khá dài nữa, mình vẫn sẽ bồi hồi sao xuyến vì dư âm bộ phim để lại. Đó vừa là sự thỏa mãn, vừa là sự tiếc nuối cho đỉnh cao hoàng kim xủa MCU.
I LOVE YOU 3000!!!

P/s: riêng rạp còn kha khá thứ vui vẻ hơn muốn nói nhưng chắc để post sau vậy! )) xem tiếp
Thực ra sẽ cảm thấy tội lỗi với chính bản thân nếu không viết vài dòng cho ENDGAME hay chính xác là cho mình.
Theo dõi cả một chặng đường dài 21 phim thì chắc không chỉ có mỗi mình mà rất nhiều bạn khác cũng đã đam mê như thế. Sau bao nhiêu những câu chuyện, bao nhiêu những sóng gió thì đây là ĐẠI KẾT CỤC.
Không quá khi nói rằng đây là một bộ phim cực kỳ xứng đáng và hơn cả mong đợi đối với vai trò của nó. Sau khi xem 4 hồi, mình và khán giả đã được trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Với các sự kiện và tuyến nhân vật được xây dựng và phát triển hoàn toàn phù hợp với tổng thể MCU, bộ phim đã làm quá tốt việc chiều lòng các fan như mình.
Hồi 1 có vẻ hơi u ám, nó chưa đi vào vấn đề chính mà chỉ đơn giản là miêu tả hậu quả của IW. Phim đã tạo ra không gian trầm buồn rồi dần nâng tiết tấu lên ở hồi 2.
Ở hồi 2 này, không như một số bài review mình xem, mình lại có một cảm nhận khác. Ở hồi này, mình có cảm giác rời rạc và không liên kết được các nhân vật với nhau. Lí do chủ quan đó chắc là vì sự chia nhóm hành động ở các chiều thời gian khác nhau. Mỗi sự kiện diễn ra rồi chuyển cảnh sang một nhóm nào đó khác làm mình hơi tụt cảm xúc một chút. Nó như kiểu tác dụng của quán tính vậy. Khi mà mình cứ đang đi thẳng theo hành trình một nhóm thì đột ngột bị quẹo sang 1 sự kiện của nhóm khác trong khi tâm trí của mình vẫn còn ở nhóm trước. Dù vậy, ở hồi 2 mình đã cười khá nhiều nên những phân đoạn như Thor gặp lại mẹ hay Black Widow chết mình không kịp trùng lại để cảm thấy đủ xúc động. Nói thêm về cái chết của Black Widow, mình cảm thấy khá hối tiếc vì không được thấy chị có thời lượng dài hơn, xứng đáng với vị thế đã xây dựng được ở các phim trước, không còn được những màn chiến đấu quyết liệt của chị nữa. Tuy biết rằng cái chết đó là cần thiết và chuyện là dĩ nhiên phải thế, biết là khi đi đến Vomir Black Widow nhất định chết (vì nhân vật đã được xây dựng nhân văn đến đỉnh điểm, và Barton còn có một gia đình riêng, Nat chỉ có lẽ sống là với Avengers) nhưng mình cũng chưa thể khóc được. Có lẽ là vì biết trước nên đón nhận dễ dàng hơn. Và hơn nữa ở đoạn sau khi tất cả quay về đáng lẽ ra là ta phải thấy xúc động với di sản mà Nat để lại, là tập hợp Avengers nhưng lúc đó phim chưa đủ trầm lắng để mình mặc niệm lại mà chỉ là các thành viên to tiếng để né tránh nỗi đau đó. Điều này làm mình thấy buồn nhiều hơn cho Black Widow.
Sau đó là hồi 3, là cuộc chiến. Mình vốn không phải fan của các thể loại hành động nên không để ý kĩ lắm. Mình chỉ nhận xét chung là các kỹ xảo âm thanh đều vô cùng hoành tráng, được trau truốt rất cẩn thận tỉ mỉ. Mình không ohhhhh lên khi các cổng không gian do các phù thủy mở ra dẫn theo cả một đại binh đoàn to lớn. Bởi mình biết chỉ đơn giản là Dr. sẽ làm thế. Đó là hiển nhiên. Vậy nên mình không bị thu hút bởi các cảnh chiến đấu lắm. Cho đến tận khi Iron Man chết.
Không biết có thể coi đó là hồi 4 không nhưng với mình, tất cả những gì từ sau cái chết của Tony là vô cùng xúc động và quan trọng nên có lẽ với mình đó là một hồi riêng. Mình đã khóc kha khá. Không phải lúc Potts nói Tony nghỉ ngơi, không phải lúc Peter liên tục xin lỗi, không phải là lúc máy chiếu lại hình ảnh quay sẵn của anh, mà là lúc trên vòng hoa viết chứng nhận Tony có một trái tim. Nhìn lại quá trình phát triển từ ngày còn Iron Man 1, Tony bất cần là thế, không bao giờ suy nghĩ cho ai khác ngoài mình. Vậy mà đi đến được hành động hi sinh bản thân cứu cả tỷ người, đó là quá trình đi từ phàm nhân đến anh hùng vĩ đại. Rồi cả phân cảnh tất cả bạn bè mặc đồ đen đưa tang, mình lại càng xúc động trước di sản Tony để lại, một tấm gương, một người bạn, người cha, người cộng sự đã đồng hành và giúp đỡ. Và mình đã không thể kìm được nước mắt trước cảnh Happy hỏi Morgan có ăn Burger cheese không. Đó là câu hỏi trực tiếp của Tony xuất hiện cùng con gái ở đầu phim, nó như tiếng chuông đột ngột vang lên trong tiềm thức của mình và mình đã bật khóc ngay lập tức. Còn lại, với phân cảnh của Cap nhảy với Carter, mình cảm thấy thực sự hạnh phúc và thỏa mãn đến rơi cả nước mắt. Cuối cùng Cap cũng thay đổi và suy nghĩ cho hạnh phúc bản thân của mình, ích kỷ nhưng đầy con người chứ không phải gồng mình lên làm đấng cứu thế.
Đến tận đoạn credit cuối phim cũng làm mình khóc không ngừng nổi, mình được nhìn lại tất cả câu chuyện, hành trình của các Avengers từ đầu đến nay. Cả một chặng đường rất rất dài được tổng kết lại. Các nhân vật sẽ là những huyền thoại điện ảnh. Cho đến tận tiếng búa đập để rèn kim loại của cuối phim vẫn lấy được nước mắt của mình, âm thanh quen thuộc đó thay cho tiếng đại bác trong lễ quốc tang, thay cho tiếng chuông nhà thờ tiễn đưa linh hồn đã khuất, âm thanh ấy sẽ vang vọng mãi mãi như câu chuyện về một huyền thoại sẽ không bao giờ chết.
ENDGAME là một trải nghiệm điện ảnh tuyệt vời nhất của mình từ trước đến giờ. Và chắc chắn trong một thời gian khá dài nữa, mình vẫn sẽ bồi hồi sao xuyến vì dư âm bộ phim để lại. Đó vừa là sự thỏa mãn, vừa là sự tiếc nuối cho đỉnh cao hoàng kim xủa MCU.
I LOVE YOU 3000!!!

P/s: riêng rạp còn kha khá thứ vui vẻ hơn muốn nói nhưng chắc để post sau vậy! )) xem tiếp
Trong suốt 10 năm vừa rồi MCU, bên cạnh những cảnh hành động mãn nhãn, những phần phim tuyệt vời, tinh thần đoàn kết của anh em trong Marvel, đã xuất hiện khá nhiều những "ship" giữa những thành viên với nhau. Đó có thể là những người đồng đội hợp cạ nhau, hiểu nhau, hoặc có thể đang có tình cảm với nhau. Dưới đây là 1 vài chiếc thuyền đang cùng nhau tiến giữa đại dương MCU, anh em liệu sẽ ship cho ai?
Cap x Iron Man
Thor x Hulk
Falcon x Bucky
Hawkeye x Natasha
Vision x Wanda
Groot x Rocket
Mình thì sẽ ship cho cặp 1, 2, 4 bởi lẽ cặp 1 và 2 rất ăn ý và hợp rợ nhau, còn cặp 4 thì cutee quá chừng luôn á, lại còn đúng motip tình đẹp khi còn dang dở luôn á )
Đó là ý kiến của mình còn các giáo sư nghĩ sao? Nhớ thả icon cho ship mà mình ưa nhất nha. xem tiếp
Thực ra sẽ cảm thấy tội lỗi với chính bản thân nếu không viết vài dòng cho ENDGAME hay chính xác là cho mình.
Theo dõi cả một chặng đường dài 21 phim thì chắc không chỉ có mỗi mình mà rất nhiều bạn khác cũng đã đam mê như thế. Sau bao nhiêu những câu chuyện, bao nhiêu những sóng gió thì đây là ĐẠI KẾT CỤC.
Không quá khi nói rằng đây là một bộ phim cực kỳ xứng đáng và hơn cả mong đợi đối với vai trò của nó. Sau khi xem 4 hồi, mình và khán giả đã được trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Với các sự kiện và tuyến nhân vật được xây dựng và phát triển hoàn toàn phù hợp với tổng thể MCU, bộ phim đã làm quá tốt việc chiều lòng các fan như mình.
Hồi 1 có vẻ hơi u ám, nó chưa đi vào vấn đề chính mà chỉ đơn giản là miêu tả hậu quả của IW. Phim đã tạo ra không gian trầm buồn rồi dần nâng tiết tấu lên ở hồi 2.
Ở hồi 2 này, không như một số bài review mình xem, mình lại có một cảm nhận khác. Ở hồi này, mình có cảm giác rời rạc và không liên kết được các nhân vật với nhau. Lí do chủ quan đó chắc là vì sự chia nhóm hành động ở các chiều thời gian khác nhau. Mỗi sự kiện diễn ra rồi chuyển cảnh sang một nhóm nào đó khác làm mình hơi tụt cảm xúc một chút. Nó như kiểu tác dụng của quán tính vậy. Khi mà mình cứ đang đi thẳng theo hành trình một nhóm thì đột ngột bị quẹo sang 1 sự kiện của nhóm khác trong khi tâm trí của mình vẫn còn ở nhóm trước. Dù vậy, ở hồi 2 mình đã cười khá nhiều nên những phân đoạn như Thor gặp lại mẹ hay Black Widow chết mình không kịp trùng lại để cảm thấy đủ xúc động. Nói thêm về cái chết của Black Widow, mình cảm thấy khá hối tiếc vì không được thấy chị có thời lượng dài hơn, xứng đáng với vị thế đã xây dựng được ở các phim trước, không còn được những màn chiến đấu quyết liệt của chị nữa. Tuy biết rằng cái chết đó là cần thiết và chuyện là dĩ nhiên phải thế, biết là khi đi đến Vomir Black Widow nhất định chết (vì nhân vật đã được xây dựng nhân văn đến đỉnh điểm, và Barton còn có một gia đình riêng, Nat chỉ có lẽ sống là với Avengers) nhưng mình cũng chưa thể khóc được. Có lẽ là vì biết trước nên đón nhận dễ dàng hơn. Và hơn nữa ở đoạn sau khi tất cả quay về đáng lẽ ra là ta phải thấy xúc động với di sản mà Nat để lại, là tập hợp Avengers nhưng lúc đó phim chưa đủ trầm lắng để mình mặc niệm lại mà chỉ là các thành viên to tiếng để né tránh nỗi đau đó. Điều này làm mình thấy buồn nhiều hơn cho Black Widow.
Sau đó là hồi 3, là cuộc chiến. Mình vốn không phải fan của các thể loại hành động nên không để ý kĩ lắm. Mình chỉ nhận xét chung là các kỹ xảo âm thanh đều vô cùng hoành tráng, được trau truốt rất cẩn thận tỉ mỉ. Mình không ohhhhh lên khi các cổng không gian do các phù thủy mở ra dẫn theo cả một đại binh đoàn to lớn. Bởi mình biết chỉ đơn giản là Dr. sẽ làm thế. Đó là hiển nhiên. Vậy nên mình không bị thu hút bởi các cảnh chiến đấu lắm. Cho đến tận khi Iron Man chết.
Không biết có thể coi đó là hồi 4 không nhưng với mình, tất cả những gì từ sau cái chết của Tony là vô cùng xúc động và quan trọng nên có lẽ với mình đó là một hồi riêng. Mình đã khóc kha khá. Không phải lúc Potts nói Tony nghỉ ngơi, không phải lúc Peter liên tục xin lỗi, không phải là lúc máy chiếu lại hình ảnh quay sẵn của anh, mà là lúc trên vòng hoa viết chứng nhận Tony có một trái tim. Nhìn lại quá trình phát triển từ ngày còn Iron Man 1, Tony bất cần là thế, không bao giờ suy nghĩ cho ai khác ngoài mình. Vậy mà đi đến được hành động hi sinh bản thân cứu cả tỷ người, đó là quá trình đi từ phàm nhân đến anh hùng vĩ đại. Rồi cả phân cảnh tất cả bạn bè mặc đồ đen đưa tang, mình lại càng xúc động trước di sản Tony để lại, một tấm gương, một người bạn, người cha, người cộng sự đã đồng hành và giúp đỡ. Và mình đã không thể kìm được nước mắt trước cảnh Happy hỏi Morgan có ăn Burger cheese không. Đó là câu hỏi trực tiếp của Tony xuất hiện cùng con gái ở đầu phim, nó như tiếng chuông đột ngột vang lên trong tiềm thức của mình và mình đã bật khóc ngay lập tức. Còn lại, với phân cảnh của Cap nhảy với Carter, mình cảm thấy thực sự hạnh phúc và thỏa mãn đến rơi cả nước mắt. Cuối cùng Cap cũng thay đổi và suy nghĩ cho hạnh phúc bản thân của mình, ích kỷ nhưng đầy con người chứ không phải gồng mình lên làm đấng cứu thế.
Đến tận đoạn credit cuối phim cũng làm mình khóc không ngừng nổi, mình được nhìn lại tất cả câu chuyện, hành trình của các Avengers từ đầu đến nay. Cả một chặng đường rất rất dài được tổng kết lại. Các nhân vật sẽ là những huyền thoại điện ảnh. Cho đến tận tiếng búa đập để rèn kim loại của cuối phim vẫn lấy được nước mắt của mình, âm thanh quen thuộc đó thay cho tiếng đại bác trong lễ quốc tang, thay cho tiếng chuông nhà thờ tiễn đưa linh hồn đã khuất, âm thanh ấy sẽ vang vọng mãi mãi như câu chuyện về một huyền thoại sẽ không bao giờ chết.
ENDGAME là một trải nghiệm điện ảnh tuyệt vời nhất của mình từ trước đến giờ. Và chắc chắn trong một thời gian khá dài nữa, mình vẫn sẽ bồi hồi sao xuyến vì dư âm bộ phim để lại. Đó vừa là sự thỏa mãn, vừa là sự tiếc nuối cho đỉnh cao hoàng kim xủa MCU.
I LOVE YOU 3000!!!

P/s: riêng rạp còn kha khá thứ vui vẻ hơn muốn nói nhưng chắc để post sau vậy! )) xem tiếp
Thực ra sẽ cảm thấy tội lỗi với chính bản thân nếu không viết vài dòng cho ENDGAME hay chính xác là cho mình.
Theo dõi cả một chặng đường dài 21 phim thì chắc không chỉ có mỗi mình mà rất nhiều bạn khác cũng đã đam mê như thế. Sau bao nhiêu những câu chuyện, bao nhiêu những sóng gió thì đây là ĐẠI KẾT CỤC.
Không quá khi nói rằng đây là một bộ phim cực kỳ xứng đáng và hơn cả mong đợi đối với vai trò của nó. Sau khi xem 4 hồi, mình và khán giả đã được trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Với các sự kiện và tuyến nhân vật được xây dựng và phát triển hoàn toàn phù hợp với tổng thể MCU, bộ phim đã làm quá tốt việc chiều lòng các fan như mình.
Hồi 1 có vẻ hơi u ám, nó chưa đi vào vấn đề chính mà chỉ đơn giản là miêu tả hậu quả của IW. Phim đã tạo ra không gian trầm buồn rồi dần nâng tiết tấu lên ở hồi 2.
Ở hồi 2 này, không như một số bài review mình xem, mình lại có một cảm nhận khác. Ở hồi này, mình có cảm giác rời rạc và không liên kết được các nhân vật với nhau. Lí do chủ quan đó chắc là vì sự chia nhóm hành động ở các chiều thời gian khác nhau. Mỗi sự kiện diễn ra rồi chuyển cảnh sang một nhóm nào đó khác làm mình hơi tụt cảm xúc một chút. Nó như kiểu tác dụng của quán tính vậy. Khi mà mình cứ đang đi thẳng theo hành trình một nhóm thì đột ngột bị quẹo sang 1 sự kiện của nhóm khác trong khi tâm trí của mình vẫn còn ở nhóm trước. Dù vậy, ở hồi 2 mình đã cười khá nhiều nên những phân đoạn như Thor gặp lại mẹ hay Black Widow chết mình không kịp trùng lại để cảm thấy đủ xúc động. Nói thêm về cái chết của Black Widow, mình cảm thấy khá hối tiếc vì không được thấy chị có thời lượng dài hơn, xứng đáng với vị thế đã xây dựng được ở các phim trước, không còn được những màn chiến đấu quyết liệt của chị nữa. Tuy biết rằng cái chết đó là cần thiết và chuyện là dĩ nhiên phải thế, biết là khi đi đến Vomir Black Widow nhất định chết (vì nhân vật đã được xây dựng nhân văn đến đỉnh điểm, và Barton còn có một gia đình riêng, Nat chỉ có lẽ sống là với Avengers) nhưng mình cũng chưa thể khóc được. Có lẽ là vì biết trước nên đón nhận dễ dàng hơn. Và hơn nữa ở đoạn sau khi tất cả quay về đáng lẽ ra là ta phải thấy xúc động với di sản mà Nat để lại, là tập hợp Avengers nhưng lúc đó phim chưa đủ trầm lắng để mình mặc niệm lại mà chỉ là các thành viên to tiếng để né tránh nỗi đau đó. Điều này làm mình thấy buồn nhiều hơn cho Black Widow.
Sau đó là hồi 3, là cuộc chiến. Mình vốn không phải fan của các thể loại hành động nên không để ý kĩ lắm. Mình chỉ nhận xét chung là các kỹ xảo âm thanh đều vô cùng hoành tráng, được trau truốt rất cẩn thận tỉ mỉ. Mình không ohhhhh lên khi các cổng không gian do các phù thủy mở ra dẫn theo cả một đại binh đoàn to lớn. Bởi mình biết chỉ đơn giản là Dr. sẽ làm thế. Đó là hiển nhiên. Vậy nên mình không bị thu hút bởi các cảnh chiến đấu lắm. Cho đến tận khi Iron Man chết.
Không biết có thể coi đó là hồi 4 không nhưng với mình, tất cả những gì từ sau cái chết của Tony là vô cùng xúc động và quan trọng nên có lẽ với mình đó là một hồi riêng. Mình đã khóc kha khá. Không phải lúc Potts nói Tony nghỉ ngơi, không phải lúc Peter liên tục xin lỗi, không phải là lúc máy chiếu lại hình ảnh quay sẵn của anh, mà là lúc trên vòng hoa viết chứng nhận Tony có một trái tim. Nhìn lại quá trình phát triển từ ngày còn Iron Man 1, Tony bất cần là thế, không bao giờ suy nghĩ cho ai khác ngoài mình. Vậy mà đi đến được hành động hi sinh bản thân cứu cả tỷ người, đó là quá trình đi từ phàm nhân đến anh hùng vĩ đại. Rồi cả phân cảnh tất cả bạn bè mặc đồ đen đưa tang, mình lại càng xúc động trước di sản Tony để lại, một tấm gương, một người bạn, người cha, người cộng sự đã đồng hành và giúp đỡ. Và mình đã không thể kìm được nước mắt trước cảnh Happy hỏi Morgan có ăn Burger cheese không. Đó là câu hỏi trực tiếp của Tony xuất hiện cùng con gái ở đầu phim, nó như tiếng chuông đột ngột vang lên trong tiềm thức của mình và mình đã bật khóc ngay lập tức. Còn lại, với phân cảnh của Cap nhảy với Carter, mình cảm thấy thực sự hạnh phúc và thỏa mãn đến rơi cả nước mắt. Cuối cùng Cap cũng thay đổi và suy nghĩ cho hạnh phúc bản thân của mình, ích kỷ nhưng đầy con người chứ không phải gồng mình lên làm đấng cứu thế.
Đến tận đoạn credit cuối phim cũng làm mình khóc không ngừng nổi, mình được nhìn lại tất cả câu chuyện, hành trình của các Avengers từ đầu đến nay. Cả một chặng đường rất rất dài được tổng kết lại. Các nhân vật sẽ là những huyền thoại điện ảnh. Cho đến tận tiếng búa đập để rèn kim loại của cuối phim vẫn lấy được nước mắt của mình, âm thanh quen thuộc đó thay cho tiếng đại bác trong lễ quốc tang, thay cho tiếng chuông nhà thờ tiễn đưa linh hồn đã khuất, âm thanh ấy sẽ vang vọng mãi mãi như câu chuyện về một huyền thoại sẽ không bao giờ chết.
ENDGAME là một trải nghiệm điện ảnh tuyệt vời nhất của mình từ trước đến giờ. Và chắc chắn trong một thời gian khá dài nữa, mình vẫn sẽ bồi hồi sao xuyến vì dư âm bộ phim để lại. Đó vừa là sự thỏa mãn, vừa là sự tiếc nuối cho đỉnh cao hoàng kim xủa MCU.
I LOVE YOU 3000!!!

P/s: riêng rạp còn kha khá thứ vui vẻ hơn muốn nói nhưng chắc để post sau vậy! )) xem tiếp