Hồi nhỏ tôi nhớ là mình say mê đọc câu chuyện ly kỳ về Pompeii một thành phố hoa lệ thời La Mã bỗng trong chốc lát bị đốt cháy thành tro bụi khi ngọn núi lửa quanh đó bùng phát vào khoảng năm 79 sau Chúa Giáng Sinh. Không ngờ rằng gần 2000 năm sau đó mình lại trên chuyến tàu đến thành phố này, thành phố duy nhất trên thế giới đứng lại với thời gian và không còn sự sống. Chuyến xe lửa đi từ Napoli đông nghẹt người- ai cũng hăm hở chờ mong đến trạm dừng. Mới buổi sáng mà trời đã nắng chói chang khi tôi bước qua cánh cổng, đi vào ngôi mộ sống được gìn giữ gần như nguyên bản của Pompeii với từng con đường, những cột đền chạm trổ kỹ càng và những hình tượng các thần linh không còn nguyên vẹn. Bước dần qua trung tâm thành phố, qua ngôi đền thờ Apollo, thu lại hình ảnh những ngôi nhà giàu có với những tranh vẽ điêu khắc công phu..đến những khu dân cư sinh hoạt với các chậu bằng sành xứ.. tôi ngây người khi bắt gặp một xác người ngồi co rúm lại- như đang cố tránh những cơn lửa thiêu đốt mình. Sức nóng và diêm sinh đã biến các hình hài như vào khuôn ép- cho thấy cả những nét kinh hoàng, khủng khiếp hằn trên nét mặt. Thật xúc động khi nhìn hình ảnh một chú chó nằm co quắp và vô số những dạng người khác nhau rải rác trong thành phố của người chết này.
Đến Pompeii để thấy cuộc đời sao quá mỏng manh, trong chốc lát, chỉ trong chốc lát thôi tất cả đều tan biến. Lầu vàng, điện ngọc cũng trở thành tro bụi. Không biết rằng mọi người đang sinh hoạt gì trong những phút cuối cùng của đời mình? Có ai chuẩn bị, có ai ngờ? Hỏi chắc là cũng để trả lời.
Thật hạnh phúc và trân trọng biết bao cuộc sống mỗi ngày để chuẩn bị cho những điều mà Thiên Chúa báo trước sẽ xảy ra khi sự cuối cùng sẽ đến.

Thác loạn

Hồi nhỏ tôi nhớ là mình say mê đọc câu chuyện ly kỳ về Pompeii một thành phố hoa lệ thời La Mã bỗng trong chốc lát bị đốt cháy thành tro bụi khi ngọn núi lửa quanh đó bùng phát vào khoảng năm 79 sau Chúa Giáng Sinh. Không ngờ rằng gần 2000 năm sau đó mình lại trên chuyến tàu đến thành phố này, thành phố duy nhất trên thế giới đứng lại với thời gian và không còn sự sống. Chuyến xe lửa đi từ Napoli đông nghẹt người- ai cũng hăm hở chờ mong đến trạm dừng. Mới buổi sáng mà trời đã nắng chói chang khi tôi bước qua cánh cổng, đi vào ngôi mộ sống được gìn giữ gần như nguyên bản của Pompeii với từng con đường, những cột đền chạm trổ kỹ càng và những hình tượng các thần linh không còn nguyên vẹn. Bước dần qua trung tâm thành phố, qua ngôi đền thờ Apollo, thu lại hình ảnh những ngôi nhà giàu có với những tranh vẽ điêu khắc công phu..đến những khu dân cư sinh hoạt với các chậu bằng sành xứ.. tôi ngây người khi bắt gặp một xác người ngồi co rúm lại- như đang cố tránh những cơn lửa thiêu đốt mình. Sức nóng và diêm sinh đã biến các hình hài như vào khuôn ép- cho thấy cả những nét kinh hoàng, khủng khiếp hằn trên nét mặt. Thật xúc động khi nhìn hình ảnh một chú chó nằm co quắp và vô số những dạng người khác nhau rải rác trong thành phố của người chết này.
Đến Pompeii để thấy cuộc đời sao quá mỏng manh, trong chốc lát, chỉ trong chốc lát thôi tất cả đều tan biến. Lầu vàng, điện ngọc cũng trở thành tro bụi. Không biết rằng mọi người đang sinh hoạt gì trong những phút cuối cùng của đời mình? Có ai chuẩn bị, có ai ngờ? Hỏi chắc là cũng để trả lời.
Thật hạnh phúc và trân trọng biết bao cuộc sống mỗi ngày để chuẩn bị cho những điều mà Thiên Chúa báo trước sẽ xảy ra khi sự cuối cùng sẽ đến. xem tiếp
Hồi nhỏ tôi nhớ là mình say mê đọc câu chuyện ly kỳ về Pompeii một thành phố hoa lệ thời La Mã bỗng trong chốc lát bị đốt cháy thành tro bụi khi ngọn núi lửa quanh đó bùng phát vào khoảng năm 79 sau Chúa Giáng Sinh. Không ngờ rằng gần 2000 năm sau đó mình lại trên chuyến tàu đến thành phố này, thành phố duy nhất trên thế giới đứng lại với thời gian và không còn sự sống. Chuyến xe lửa đi từ Napoli đông nghẹt người- ai cũng hăm hở chờ mong đến trạm dừng. Mới buổi sáng mà trời đã nắng chói chang khi tôi bước qua cánh cổng, đi vào ngôi mộ sống được gìn giữ gần như nguyên bản của Pompeii với từng con đường, những cột đền chạm trổ kỹ càng và những hình tượng các thần linh không còn nguyên vẹn. Bước dần qua trung tâm thành phố, qua ngôi đền thờ Apollo, thu lại hình ảnh những ngôi nhà giàu có với những tranh vẽ điêu khắc công phu..đến những khu dân cư sinh hoạt với các chậu bằng sành xứ.. tôi ngây người khi bắt gặp một xác người ngồi co rúm lại- như đang cố tránh những cơn lửa thiêu đốt mình. Sức nóng và diêm sinh đã biến các hình hài như vào khuôn ép- cho thấy cả những nét kinh hoàng, khủng khiếp hằn trên nét mặt. Thật xúc động khi nhìn hình ảnh một chú chó nằm co quắp và vô số những dạng người khác nhau rải rác trong thành phố của người chết này.
Đến Pompeii để thấy cuộc đời sao quá mỏng manh, trong chốc lát, chỉ trong chốc lát thôi tất cả đều tan biến. Lầu vàng, điện ngọc cũng trở thành tro bụi. Không biết rằng mọi người đang sinh hoạt gì trong những phút cuối cùng của đời mình? Có ai chuẩn bị, có ai ngờ? Hỏi chắc là cũng để trả lời.
Thật hạnh phúc và trân trọng biết bao cuộc sống mỗi ngày để chuẩn bị cho những điều mà Thiên Chúa báo trước sẽ xảy ra khi sự cuối cùng sẽ đến. xem tiếp